Ngày cưới của tôi, trời nắng nhẹ, gió mơn man cánh hoa giấy trước cổng. Cả nhà tất bật đón khách, tiếng nhạc rộn ràng vang lên khắp xóm. Tôi mặc váy trắng tinh khôi, bước ra trong ánh mắt chúc phúc của mọi người.
Chú rể – Dũng – mỉm cười tiến lại, tay cầm bó hoa, dáng vẻ lịch thiệp khiến ai cũng khen “đúng là trai hiền, gái ngoan, xứng đôi vừa lứa.”
Nhưng đúng khoảnh khắc anh vừa bước tới cổng, Đốm, chú chó tôi nuôi từ nhỏ, bỗng gầm gừ dữ dội. Rồi như có linh tính, nó lao thẳng về phía Dũng, vừa sủa điên cuồng vừa cắn chặt ống quần anh ta!
Tiếng sủa vang lên giữa tiếng nhạc, hỗn loạn. Khách dự cưới hốt hoảng, mẹ tôi chạy ra mắng:
– Đốm! Mày điên à, hôm nay là ngày vui mà!
Nhưng Đốm không dừng, nó kéo rách cả ống quần chú rể, răng cắm sâu như không chịu buông. Mặt Dũng tái nhợt, vội vàng hất mạnh chân khiến Đốm ngã lăn ra nền. Anh quát lớn, giọng mất kiểm soát:
– Con chó chết tiệt này!
Cả sân cưới lặng đi. Tôi chết lặng. Chưa bao giờ tôi thấy anh như thế. Dũng vội cười gượng:
– Xin lỗi, anh sợ chó thôi… chắc nó thấy người lạ.
Tôi gật đầu, cố gắng giữ không khí, nhưng trong lòng chợt dấy lên một nỗi bất an khó tả. Đốm vốn hiền, chưa từng cắn ai, sao hôm nay lại nổi điên như vậy?
Buổi lễ kết thúc, tôi đưa Đốm ra sau nhà, nó vẫn nằm gầm gừ, mắt dõi về phía Dũng đang nói chuyện với người lớn. Khi tôi lại gần, nó rên khe khẽ, rồi quay đi, như muốn nói: “Cẩn thận!”
Đêm đó, tôi không ngủ được. Nỗi nghi ngờ cứ lớn dần. Tôi bật máy tính, mở lại camera an ninh cũ mà tôi vẫn lưu – một phần ký ức tôi cố quên: vụ trộm cách đây hai năm.
Hôm đó, giữa đêm khuya, ba tên lạ mặt đột nhập vào nhà tôi. Chúng bị Đốm phát hiện và sủa dữ dội. Tôi còn nhớ rõ ánh đèn pin quét qua, rồi một gã đàn ông trong áo mưa đen đã đạp mạnh vào Đốm, khiến nó gãy chân. Hắn gầm lên:
– Con chó này mà sống, tao xử nó luôn!
Hình ảnh năm xưa mờ nhòe, nhưng khi tôi phóng to khung hình – vết sẹo nhỏ dưới cằm của gã trộm hiện rõ. Tim tôi như ngừng đập. Vết sẹo đó… chính là của Dũng.
Tôi run rẩy, không tin nổi. Tôi thử hỏi anh ta vào sáng hôm sau, cố giữ giọng bình thường:
– Anh có bao giờ… từng vào nhà người khác trộm cắp không?
Dũng cứng đờ, mắt tránh sang hướng khác. Tôi chìa bức ảnh chụp từ camera:
– Đây là anh, phải không?
Anh ta im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu, giọng run rẩy:
– Lúc đó anh dại dột… chỉ theo bạn đi cho vui, không ngờ em chính là người bị hại. Anh hối hận lắm…
Tôi lùi lại, nước mắt lăn dài. Mọi lời yêu thương, chăm sóc, tất cả chỉ là vỏ bọc của một kẻ từng bước vào nhà tôi bằng dao, từng khiến Đốm suýt chết.
Tôi tháo khăn voan cưới, nhìn thẳng vào anh ta:
– Hóa ra, thứ trung thành và có lòng hơn con người… lại là một con chó.
Tôi cúi xuống, ôm lấy Đốm. Nó khẽ vẫy đuôi, mắt sáng lên như hiểu rằng cuối cùng, tôi đã biết sự thật.
Đám cưới hôm ấy dừng lại. Dũng bị đưa đến đồn công an.
Còn tôi, trong tiếng gió chiều rì rào, chỉ nghe tiếng Đốm sủa khẽ – nhẹ nhõm, như trút được nỗi oan hai năm dài.













